Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/87

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
89
ĐẠI VIỆT SỬ KÝ TOÀN THƯ

cho ấn, thao, cất làm Nam-Việt vương. Hiếu Huệ hoàng-đế lên ngôi, nghĩa không nỡ dứt, ban cho lão rất hậu. Cao-hậu lên cầm quyền, phân biệt ra Trung-hoa với Mường mọi! Ra lệnh rằng: « Chớ cho Nam-Việt các đồ làm ruộng bằng gang, sắt. Và các giống Ngựa, trâu, dê, dù có cho thì cho con đực đừng cho con cái! Lão ở nơi hẻo-lánh. Tuổi ngựa, trâu, dê đã già... Tự nghĩ không sắm-sửa được việc tế-tự, thực đáng tội chết. Sai Nội-Sử là Phan, Trung-Úy là Cao, Ngự-Sử là Bình, tất cả ba bọn dâng thư tạ lỗi, đều không trở về! Lại nghe đồn: Mồ-mả cha, mẹ lão đã phá hỏng! Anh, em họ hàng đã bị chu-diệt! Cho nên bàn nhau với các quan rằng: « Nay, trong đã không được hãnh-diện với Hán; ngoài lại không lấy gì để tự làm cho cao-lạ với đời..., vậy đổi hiệu là « đế »... ấy chỉ là tự làm « đế » ở nước mình, nào phải dám có lòng làm hại Thiên-hạ! Cao-hoàng-hậu nghe tin cả giận! Xóa bỏ tên Nam-Việt ở trong sổ, không cho sứ đi lại nữa! Lão trộm ngờ Tràng-Sa vương dèm-pha sinh chuyện, cho nên cất quân đánh biên-giới của hắn![1] Lão ở Việt bốn mươi chín năm, tới nay đã ẵm cháu rồi! Vậy mà dậy sớm, thức khuya, nằm chẳng yên chiếu; ăn chẳng ngon mùi; mắt không trông mầu loẹt-lòe; tai không nghe tiếng chuông, trống... Ấy


  1. Dưới câu này, K. Đ. V. S. còn thêm: «... Vả chăng phương Nam ẩm-thấp, trong đám Mường, Mọi, nào Đông-Mân, nào Tây-Âu đều xưng hiệu là Vương cả! Lão đây xưng đế, để tự làm ​vui một chút! Nào dám để đến tai Thiên-vương đâu!... » Câu này là chép theo trong Sử-Ký của Tư-Mã-Thiên. Và cứ như câu này thì khi ấy nước ta đã thành một quốc-gia. Vì đã có người xưng vương ở Tây-Âu: Tây-Âu, tức là cái tên của xứ Bắc-Kỳ (Giao-Chỉ) về đời Tần.

    Như vậy, chuyện An-Dương-Vương chưa chắc đã hoàn-toàn là chuyện bịa!