Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 49 —

ai có sợ gì ai, Hoàng-Đế ta là một vị chí-tôn, lại thèm đến đây nói với lũ chuột à? Ngươi chớ cậy tài, ta lại đây bảo cho vua tôi ngươi biết điều lợi hại. Nhà Tống ngươi Liêu dòm phía Bắc, Hạ nghé phương Tây, trong thì ngược chính, ngoài thì đao binh, Nước ta vẫn tuân lệ cống hiến, mà Tống-Triều đã không thi ân lại còn gây việc can qua. Các ngươi tưởng có binh nhiều, đây ta cũng có non sông hiểm-chở, vua tôi một lòng, binh hùng tướng mạnh; Nếu các ngươi không sét lợi hại thì nước ta sẽ đưa thư bảo Hạ đánh mặt Tây, Liêu chàn mặt Bắc, nước ta đánh mặt Nam, thì liệu các ngươi còn chỗ mà chôn không? » Lưu-Gi nghe nói giận lắm sai lôi ra chém. Tham-Tán đứng giậy can không nên, Gi gạt đi bảo rằng: « Nếu võ-lực nước Nam cũng như ngôn từ của Đoàn-Thắng cả, ta mới sợ, nước nó chẳng qua chỉ có văn-chương hoa-mĩ, nhời nói lém-lỉnh, còn việc binh cơ thì đụt, phỏng có làm gì! » Rồi cứ diết Đoàn-Thắng, vì vậy mới sẩy ra một phen tử-chiến, Lý-Thường-Kiệt đánh Tống, chép trên lịch-sử.

58. — GƯƠNG BẤT CHUNG

Vua Tống sai Đổng-Tập làm Tổng-Binh sang đánh nước ta. Vây đánh thành Võ-nga mãi mà không lấy được. Tướng giữ thành là Nguyễn-Phúc chỉ chực hàng, may nhờ có 2 tướng bộ-hạ là Xa-Tung và Cầm-Tuyết hết sức can ngăn mới thôi. Sau Đổng-Tập lập kế hạ được thành, bắt được hai tướng Tung và Tuyết, Khi quân dẫn đến, Tung và Tuyết không quỳ. Tập hỏi: nay bị bắt sao không quỳ? Tung nói: « Chân tao chỉ có thể đạp vào mặt mày, chứ không quỳ trước mặt mày được. » Tập thương là người chung, bước ra cởi chói và dùng hết lời ngon ngọt dụ hàng. Tuyết đứng cạnh thấy thế, sợ Tung hàng, nói to rằng: « Anh đừng nghe thằng lưỡi dẻo mà làm ô danh thiên cổ đấy! » Tập lại ngảnh