mà bỡi thị ấy ở một mình, ban ngày đi buôn bán, đến khi nghe thị Phú nói tên Lẩm có điều giởn hớt, bèn đuổi đi, thì xin miễn nghị. Trần-thị-Mùa, nguyên cho thị Phú nghỉ chơn, cũng xin cho khỏi tội. Trần-văn-Tiền là cha thị Phú, dầu thị Phú cẩu hiệp với Huình-văn-Đức, biết nó là gái có chồng, có con, nó trốn về vô cớ, đã không hỏi lại, vội tin mà chứa lấy nó, sao cũng phải có tội, song cha con giấu cho nhau là nghĩa, lại khi có trát dạy bắt, tên ấy liền đem thị Phú mà nạp, thì cũng có lẽ xét nghĩ; vậy xin cho Trần-văn-Tiền khỏi tội. Chánh chồng là Huình--văn--Đức, nghĩ một sự trốn lính, lẽ phải phạt trượng bắt đi lính nữa, nhưng vậy tên ấy nghèo nàn, không vợ con, lại khi nó trốn về thì đã điền tên khác thế; về sự Huình--văn--Đức, xin quyết trượng một trặm, giao cho làng lảnh về quản thúc, bắt chịu xâu góp. Thôn trưởng làng An--đức, là Bùi-văn--Tuyên, đã ẩn lậu Dương--văn--Lẩm, lại không biết răn dạy dân, để cho danh Lẩm với thị Phú phạm tội hòa gian, chẳng lẽ khỏi tội: bỏ sữ ẩn lậu một người không gia sản, là tội nhẹ không kể, tên Bùi-văn-Tuyên ấy, xin chiếu theo mặt luật bất ưng vi trọng, xữ quyết 80 trượng để mà làm gương răn dạy; còn bao nhiêu người khác, xét không có can thiệp, xin không nói tới, các lẽ. »
« Ti án sát thần vâng thẩm lại: tên gian phu, là Dương-văn-Lẩm đã biết Trần-thị-Phú, là vợ Huình-văn--Đức, mà con dấy thói dâm, hòa gian với nó; còn Trần-thị-Phú đã có chồng con, mà không yên phận, nhơn khi chồng đi vắng, thông gian với người khác cho có thai sãn, thì là tội bại nhơn luân thường, lấy làm đáng ghét; song nghĩ sự nó làm bạn với chồng trước, thì là cẩu hiệp, so với mình hôn chánh thú, có chồng có con có khác nhau, xin giảm tữ cho Dương-văn-Lẩm, cải phát ra tỉnh Hưng-hóa