Đời cách mạng Phan Bội Châu/Muốn hãm tỉnh thành Nghệ An

MUỐN HÃM TỈNH THÀNH NGHỆ-AN

NHƯNG trong 9 năm ấy tôi vẫn lo nghĩ trau dồi lông cánh để một mai bay nhẩy vẫy vùng, chứ không hề sao nhãng. Tôi thường cùng anh em đồng chí là bọn ông Vương-thúc-Quý (người cha khởi nghĩa, đem hương binh chống với Bảo-hộ, sau bị tử nạn) và Hà-văn-Mỹ (là một viên kiện-tướng bộ-hạ của cụ Phan-đình-Phùng, sau bị quan Bảo-hộ bắt được, tự tử mà chết), chúng tôi âm-mưu với nhau, mỗi năm tới ngày lễ kỷ-niệm cộng-hòa, anh em mật-hội đồ-đảng ở tỉnh-thành Nghệ-an, toan bề hãm thành. Song quân lính Bão-hộ đông đảo, việc phòng-bị kiên-cố lắm, chúng tôi không thể thành sự. Có điều là nhàn mấy dịp đó mà anh em giang hồ hiệp-khách được làm quen kết bạn với nhau, cũng tức là đầu giây mối nhợ cho cuộc hoạt-động của tôi sau này vậy.

Đến năm tôi ngoài 30 tuổi, đảng Cần-vương khắp trong nước nối nhau vỡ lở tan tành, chỉ còn sót lại một mình cụ Phan-đình-Phùng ở La-sơn, cố sức cầm cự được lâu. Nhưng tới năm Giáp-ngọ, niên-hiệu Thành-thái thứ 6, cụ mất. Từ đó trở đi non sông hiu quạnh, việc gánh vác không còn ai Trải 10 năm, tôi ôm lòng phẫn, nuôi chí to, vẫn rắp ranh ở ngay giữa khoảng núi Hồng sông Lam, dựng lên một cây cờ độc-lập. Tới đây tôi không thể nào nín mà không làm được nữa.

Tôi sinh-trưởng trong làng xóm dã-man, thuở giờ chỉ quen lặn lội trong rừng từ-chương khoa-cử, nói đến tài-học như người Âu-châu, thật không có mảy may nào. Song tôi có bẩm-chất cang cường, biết nghĩa liêm-sỉ, không chịu theo đuôi làm tớ người ta. Vừa gặp trong nước hồi nay cựu đảng đã im hơi bặt dấu, tân đảng thì chưa nẩy nhánh đâm chồi; tôi kết giao họp đảng bao nhiêu lâu, thành ra ở trong xã-hội hơi có tiếng tăm hơn trước, thiết nghĩ lúc này chính mình không tự ra tay làm việc, liệu còn chờ ai. Kết quả tôi được như ngày nay, thiệt bởi một tấc lòng suy-nghĩ đó làm nguyên-nhân vậy.

Tuy thế, tôi dại dột thì thôi. Nghĩ xem thế lực người Pháp lớn lao thế kia, tài sức tôi nhỏ nhoi thế nầy, tôi ỷ vào quốc dân mà quốc dân ỡ vào trình-độ còn thấp thỏi ra sao, tôi dựa vào thời thế mà thời thế nhằm lúc khó khăn ra sao, không nói cũng rõ. Vậy mà tôi chẳng dòm trước ngó sau, chỉ cậy mình có bầu máu nóng trơ trơ, toan ra tay làm việc vá trời lấp biễn, chẳng phải là tôi điên khùng lắm sao? Dầu sao mặc lòng, tôi cứ việc hăng hái đi tới, không dòm ngó trước sau gì hết. Trong trời đất có ai ngu dại hơn tôi nữa không?