I Các Vua của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 3

Sa-lô-môn kết-hôn. — Đức Chúa Trời ban sự khôn-ngoan cho người

31 Sa-lô-môn kết-thân với Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, cưới con gái người, rước nàng về thành Đa-vít, đợi xây-cất xong cung-điện riêng mình, đền của Đức Giê-hô-va, và tường-thành chung-quanh Giê-ru-sa-lem. 2 Dân-sự hãy còn dâng của-lễ trên các nơi cao, vì cho đến bấy giờ chưa có xây-cất đền nào cho danh Đức Giê-hô-va. 3 Sa-lô-môn kính-mến Đức Giê-hô-va, và đi theo các luật-lệ của Đa-vít, cha mình; song người dâng của-lễ và xông hương tại trên nơi cao.

4 Vua đi đến Ga-ba-ôn đặng dâng của-lễ tại đó, vì nơi cao ấy là trọng-nhứt; trên bàn-thờ đó Sa-lô-môn dâng một ngàn con sinh làm của-lễ thiêu. 5 Tại Ga-ba-ôn, lúc ban đêm, Đức Giê-hô-va hiện đến cùng Sa-lô-môn trong cơn chiêm-bao, và phán với người rằng: Hãy xin đều gì ngươi muốn ta ban cho ngươi. 6 Sa-lô-môn thưa rằng: Chúa đã lấy ơn lớn đãi kẻ tôi-tớ Chúa, là Đa-vít, cha tôi, theo như người lấy sự trung-tín, sự công-bình và lòng ngay trọn-vẹn mà đi trước mặt Đức Giê-hô-va; lại Chúa có giữ ơn lớn ấy cho người, mà ban cho người một con trai ngồi trên ngai của người, y như đã có ngày nay. 7 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! bây giờ Chúa đã khiến kẻ tôi-tớ Chúa trị-vì kế Đa-vít, là cha tôi; nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ chẳng biết phải ra vào làm sao. 8 Kẻ tôi-tớ Chúa ở giữa dân của Chúa chọn, là một dân đông vô-số, không thể đếm được. 9 Vậy, xin ban cho kẻ tôi-tớ Chúa tấm lòng khôn-sáng, để đoán-xét dân-sự Ngài và phân-biệt đều lành đều dữ; vì ai có thể đoán-xét dân rất lớn nầy của Chúa?

10 Lời của Sa-lô-môn đẹp lòng Chúa, vì người đã cầu-xin sự đó. 11 Đức Chúa Trời phán với người rằng: Bởi vì ngươi đã cầu-xin đều nầy, mà không xin sự sống lâu, không xin sự giàu-có, cũng không xin mạng của những kẻ thù-nghịch ngươi, nhưng xin sự thông-minh để biết xét-đoán, 12 nầy, ta đã làm theo lời cầu-xin của ngươi, ban cho ngươi tấm lòng khôn-ngoan thông-sáng, đến đỗi trước ngươi chẳng có ai bằng, và sau ngươi cũng sẽ chẳng có ai ngang. 13 Vả lại, ta cũng đã ban cho ngươi những đều ngươi không xin, tức là sự giàu-có và sự vinh-hiển, đến đỗi trọn đời ngươi, trong vòng các vua, sẽ chẳng có ai giống như ngươi. 14 Lại nếu ngươi đi trong đường-lối ta, gìn-giữ luật-pháp và điều-răn ta, như Đa-vít, cha ngươi, đã đi, thì ta sẽ khiến cho ngươi được sống lâu ngày thêm. 15 Bấy giờ, Sa-lô-môn thức dậy, thấy là một điềm chiêm-bao. Người trở về Giê-ru-sa-lem, đứng trước mặt hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va, dâng của-lễ thiêu cùng của-lễ thù-ân, và đãi tiệc cho hết thảy tôi-tớ mình.

16 Bấy giờ, có hai con bợm đến cùng vua, đứng trước mặt vua. 17 Một đứa nói: Chúa tôi ôi! người đờn-bà nầy và tôi ở chung nhau một nhà, và tôi đẻ bên người trong nhà đó. 18 Sau ba ngày, người nầy cũng đẻ; chúng tôi ở chung nhau, chẳng một người lạ nào ở với chúng tôi trong nhà; chỉ có hai chúng tôi ở đó mà thôi. 19 Lúc ban đêm, con trai của người nầy chết, bởi vì người đã nằm đè trên nó. 20 Đêm khuya người chổi dậy, và trong khi con đòi vua ngủ, thì người lấy con trai tôi khỏi bên tôi, mà để nó nằm trong lòng mình; rồi đặt con trai chết của nó nằm trong lòng tôi. 21 Sáng sớm, tôi thức dậy đặng cho con trai tôi bú, thì thấy nó đã chết; nhưng sáng rõ, tôi nhìn nó kỹ-càng, thấy chẳng phải là con trai tôi đã đẻ. 22 Người đờn-bà kia trả lời rằng: Không phải vậy; vì đứa sống là con trai tao, đứa chết là con trai mầy. Song đờn-bà nầy nói: Không phải vậy đâu; đứa chết là con trai mầy, còn đứa sống là con trai tao.

Hai người cãi nhau như vậy trước mặt vua. 23 Vua bèn phán rằng: Người nầy nói: Đứa còn sống là con trai tao, và đứa chết là con trai mầy. Người kia nói: Không phải vậy đâu; song con trai mầy ấy là đứa chết, và con trai tao ấy là đứa sống. 24 Vua bèn tiếp rằng: Vậy, hãy đem cho ta một cây gươm. Người ta đem cho vua một cây gươm. 25 Vua lại phán: Hãy chia đứa trẻ sống làm hai; phân nửa cho người nầy và phân nửa cho người kia. 26 Nhưng mẹ của đứa trẻ sống, — vì gan-ruột cảm-động thương-yêu con mình, — bèn tâu với vua rằng: Ôi, chúa tôi! Xin hãy cho người kia con trẻ sống, chớ giết nó. Nhưng người kia nói rằng: Nó sẽ chẳng thuộc về tao, cũng chẳng thuộc về mầy; hãy chia nó đi. 27 Bấy giờ, vua cất tiếng phán rằng: Hãy cho người nầy đứa trẻ sống, chớ giết nó; ấy là mẹ nó. 28 Cả Y-sơ-ra-ên đều nghe sự đoán-xét mà vua đã làm, thì bắt kính-sợ vua, vì thấy trong lòng người có sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời đặng xử-đoán công-bình.