Ca thương của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 5

Lời cầu-nguyện của dân bị hà-hiếp

51 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi;
Hãy đoái xem sự sỉ-nhục chúng tôi!
2 Sản-nghiệp chúng tôi đã sang tay dân ngoại,
Nhà-cửa thuộc về người giống khác.
3 Chúng tôi mất cha, phải mồ-côi,
Mẹ chúng tôi trở nên góa-bụa.
4 Chúng tôi uống nước phải trả tiền,
Phải mua mới có củi.
5 Kẻ đuổi theo kịp chúng tôi, chận cổ chúng tôi;
Chúng tôi đã mỏi-mệt rồi, chẳng được nghỉ!
6 Chúng tôi giang tay hướng về những người Ê-díp-tô
Và A-si-ri, đặng có bánh ăn no-nê.
7 Tổ-phụ chúng tôi đã phạm tội, nay không còn nữa.
Chúng tôi đã mang lấy sự gian-ác họ.
8 Kẻ đầy-tớ cai-trị chúng tôi,
Chẳng ai cứu chúng tôi khỏi tay họ.
9 Chúng tôi liều mạng mới có bánh mà ăn,
Vì cớ mũi gươm nơi đồng-vắng.
10 Da chúng tôi nóng như lò lửa,
Vì cơn đói thiêu-đốt chúng tôi!
11 Chúng nó đã làm nhục đờn-bà tại Si-ôn,
Và gái đồng-trinh trong các thành Giu-đa.
12 Tay chúng nó đã treo các quan-trưởng lên,
Chẳng kính-trọng mặt các người già-cả.
13 Kẻ trai-tráng đã phải mang cối,
Trẻ con vấp-ngã dưới gánh củi.
14 Các người già-cả không còn ngồi nơi cửa thành,
Bọn trai-trẻ không còn chơi đờn-hát.
15 Lòng chúng tôi hết cả sự vui;
Cuộc nhảy-múa đổi ra tang-chế.
16 Mão triều-thiên rơi khỏi đầu chúng tôi,
Khốn cho chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội!
17 Vì vậy lòng chúng tôi mòn-mỏi,
Mắt chúng tôi mờ-tối,
18 Vì núi Si-ôn đã trở nên hoang-vu,
Chồn-cáo đi lại trên đó.
19 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài còn đời đời,
Ngôi Ngài còn từ đời nầy sang đời kia!
20 Sao Ngài quên chúng tôi mãi mãi,
Lìa-bỏ chúng tôi lâu vậy?
21 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sẽ trở về,
Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa!
22 Nhưng Ngài lại bỏ hết chúng tôi,
Ngài giận chúng tôi quá lắm.