Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Truyện Kiều”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n ct |
|||
Dòng 229:
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.
Hoa trôi bèo dạt đã đành,
{{số|220}}Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi
Nỗi riêng lớp lớp sóng dồi,
Nghĩ đòi cơn lại sụt sùi đòi cơn.
Dòng 243:
Bài ra thế ấy, vịnh vào thế kia.
Cứ trong mộng triệu mà suy,
Phận con thôi có ra gì mai sau
{{số|235}}Dạy rằng: Mộng triệu cớ đâu,
Bỗng không mua não chuốc sầu nghĩ nao.
Dòng 271:
{{số|260}}Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi.
Một vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu
Gió chiều như gợi cơn sầu,
Vi lô hiu hắt như màu khảy trêu.
Dòng 307:
Này trong khuê các đâu mà đến đây ?
Ngẫm âu người ấy báu này,
Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm
Liền tay ngắm nghía biếng nằm,
{{số|300}}Hãy còn thoang thoảng hương trầm chưa phai.
Dòng 415:
Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.
{{số|405}}Khen: Tài nhả ngọc phun châu,
Nàng Ban ả Tạ cũng đâu thế này
Kiếp tu xưa ví chưa dày,
Phúc nào nhắc được giá này cho ngang
Nàng rằng: Trộm liếc dung quang,
{{số|410}}Chẳng sân bội ngọc cũng phường kim môn.
Dòng 431:
{{số|420}}Xưa nay nhân định thắng nhiên cũng nhiều.
Ví dù giải kết đến điều,
Thì đem vàng đá mà liều với thân
Đủ điều trung khúc ân cần,
Lòng xuân phơi phới chén xuân tàng tàng.
Dòng 479:
Vội vàng Sinh đã tay nâng ngang mày.
Nàng rằng: Nghề mọn riêng tay,
{{số|470}}Làm chi cho bận lòng này lắm thân
So dần dây vũ dây văn,
Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương.
Dòng 485:
Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau.
{{số|475}}Khúc đâu Tư mã Phượng cầu,
Nghe ra như oán như sầu phải chăng
Kê Khang này khúc Quảng lăng,
Một rằng lưu thủy hai rằng hành vân.
Dòng 499:
Khi vò chín khúc khi chau đôi mày.
Rằng: Hay thì thật là hay,
{{số|490}}Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào
Lựa chi những bậc tiêu tao,
Dột lòng mình cũng nao nao lòng người ?
Rằng: Quen mất nết đi rồi,
Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao
{{số|495}}Lời vàng âm lĩnh ý cao,
Họa dần dần bớt chút nào được không.
Dòng 511:
{{số|500}}Xem trong âu yếm có chiều lả lơi.
Thưa rằng: đừng lấy làm chơi,
Dẽ cho thưa hết một lời đã nao
Vẻ chi một đóa yêu đào,
Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh.
Dòng 517:
Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầụ
Ra tuồng trên Bộc trong dâu,
Thì con người ấy ai cầu làm chi
Phải điều ăn xổi ở thì,
{{số|510}}Tiết trăm năm nỡ bỏ đi một ngày
Ngẫm duyên kỳ ngộ xưa nay,
Lứa đôi ai đẹp lại tày Thôi Trương.
Dòng 531:
{{số|520}}để sau nên thẹn cùng chàng bởi ai ?
Vội chi liễu ép hoa nài,
Còn thân ắt lại đền bồi có khi
Thấy lời đoan chính dễ nghe,
Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân.
Dòng 553:
Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng.
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông,
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy
{{số|545}}Gìn vàng giữ ngọc cho hay,
Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời.
Dòng 559:
Ngập ngừng nàng mới giãi lời trước sau:
Ông tơ ghét bỏ chi nhau,
{{số|550}}Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi
Cùng nhau trót đã nặng lời,
Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ
Quản bao tháng đợi năm chờ,
Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm.
Dòng 567:
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
Còn non còn nước còn dài,
Còn về còn nhớ đến người hôm nay
Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
{{số|560}}Vầng đông trông đã đứng ngay nóc nhà.
Dòng 615:
Làm con trước phải đền ơn sinh thành.
{{số|605}}Quyết tình nàng mới hạ tình:
Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha
Họ Chung có kẻ lại già,
Cũng trong nha dịch lại là từ tâm.
Dòng 627:
Gặp cơn vạ gió tai bay bất kỳ!
Đau lòng tử biệt sinh ly,
Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên
Hạt mưa sá nghĩ phận hèn,
{{số|620}}Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân.
Dòng 643:
Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra.
Nỗi mình thêm tức nỗi nhà,
Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng
{{số|635}}Ngại ngùng giợn gió e sương,
Nhìn hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày.
Dòng 661:
{{số|650}}Hãy đưa canh thiếp trước cầm làm ghi.
Định ngày nạp thái vu qui,
Tiền lưng đã sẵn việc gì chẳng xong
Một lời cậy với Chung công,
Khất từ tạm lĩnh Vương ông về nhà.
Dòng 669:
Trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi.
Trời làm chi cực bấy trời,
{{số|660}}Này ai vu thác cho người hợp tan
Búa rìu bao quản thân tàn,
Nỡ đầy đọa trẻ, càng oan khốc già.
Một lần sau trước cũng là,
Thôi thì mặt khuất chẳng thà lòng đau
{{số|665}}Theo lời càng chảy dòng châu,
Liều mình ông rắp gieo đầu tường vôi.
Dòng 699:
Cầm dây chẳng lựa buộc vào tự nhiên.
Trong tay đã sẵn đồng tiền,
{{số|690}}Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì
Họ Chung ra sức giúp vì,
Lễ tâm đã đặt, tụng kỳ cũng xong.
Dòng 739:
Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề.
Sự đâu sóng gió bất kỳ,
{{số|730}}Hiếu tình khôn lẽ hai bề vẹn hai
Ngày xuân em hãy còn dài,
Xót tình máu mủ, thay lời nước non.
Dòng 786:
{{số|775}}Sá chi thân phận tôi đòi,
Dẫu rằng xương trắng quê người quản đâu.
Xiết bao kể nỗi thảm sầu
Khắc canh đã giục nam lâu mấy hồi.
Kiệu hoa đâu đã đến ngoài,
Dòng 832:
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
Sính nghi rẻ giá nghênh hôn sẵn ngày.
Mừng thầm: Cờ đã đến tay
Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng.
{{số|825}}Đã nên quốc sắc thiên hương,
Dòng 843:
Vốn nhà cũng tiếc của trời cũng tham.
Đào tiên đã bén tay phàm,
Thì vin cành quít cho cam sự đời
{{số|835}}Dưới trần mấy mặt làng chơi,
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa.
Dòng 878:
Lầu mai vừa rúc còi sương,
Mã Sinh giục giã vội vàng ra đi.
Đoạn trường thay lúc phân kỳ
{{số|870}}Vó câu khấp khểnh bóng xe gập ghềnh.
Bề ngoài mười dặm trường đình,
Dòng 891:
{{số|880}}Trăm năm để một tấm lòng từ đây.
Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già
Khi về bỏ vắng trong nhà,
Khi vào dùng dắng khi ra vội vàng.
Dòng 899:
Ngẫm ra cho kỹ như hình con buôn.
Thôi con còn nói chi con?
{{số|890}}Sống nhờ đất khách thác chôn quê người
Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
Dòng 915:
Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
{{số|905}}Mai sau dầu dến thế nào,
Kìa gương nhật nguyệt nọ dao quỉ thần
Đùng dùng gió giục mây vần,
Một xe trong cõi hồng trần như bay.
Dòng 933:
Rèm trong đã thấy một người bước ra.
Thoắt trông nhờn nhợt màu da,
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao
{{số|925}}Trước xe lơi lả han chào,
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.
Dòng 947:
Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm.
Đổi hoa lót xuống chiếu nằm,
Bướm hoa bay lại ầm ầm tứ vi
Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
{{số|940}}Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
Dòng 1.074:
Bóng Nga thấp thoáng dưới mành,
Trông nàng, chàng cũng ra tình đeo đai.
{{số|1065}}Than ôi
Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây ?
Giá đành trong nguyệt trên mây,
Dòng 1.081:
{{số|1070}}Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng?
Thuyền quyên ví biết anh hùng,
Ra tay tháo cũi, sổ lồng như chơi
Song thu đã khép cánh ngoài,
Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh.
Dòng 1.109:
Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh.
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
{{số|1100}}Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau
Lặng nghe, lẩm nhẩm gật đầu:
Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng
Nàng đà biết đến ta chăng,
Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi
{{số|1105}}Nàng rằng: Muôn sự ơn người,
Thế nào xin quyết một bài cho xong.
Dòng 1.121:
{{số|1110}}Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn.
Dù khi gió kép, mưa đơn,
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì
Nghe lời nàng đã sinh nghi,
Song đà quá đỗi, quản gì được thân.
{{số|1115}}Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu
Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn.
Dòng 1.135:
Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng.
{{số|1125}}Nàng càng thổn thức gan vàng,
Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào
Một mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi hùng.
Hóa nhi thật có nỡ lòng,
{{số|1130}}Làm chi dày tía, vò hồng, lắm nau
Một đoàn đổ đến trước sau,
Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời.
Dòng 1.153:
Nước non lìa cửa, lìa nhà, đến đây.
Bây giờ sống chết ở tay,
Thân này đã đến thế này thì thôi
{{số|1145}}Nhưng tôi có sá chi tôi,
Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu ?
Thân lươn bao quản lấm đầu,
Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa
Được lời mụ mới tùy cơ,
{{số|1150}}Bắt người bảo lĩnh làm tờ cung chiêu.
Dòng 1.166:
{{số|1155}}Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:
Thôi đà mắc lận thì thôi
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh,
{{số|1160}}Một tay chôn biết mấy cành phù dung
Đà đào lập sẵn chước dùng,
Lạ gì một cốt một đồng xưa nay
Có ba mươi lạng trao tay,
Không dưng chi có chuyện này, trò kia
{{số|1165}}Rồi ra trở mặt tức thì,
Bớt lời, liệu chớ sân si, thiệt đời
Nàng rằng: Thề thốt nặng lời,
Có đâu mà lại ra người hiểm sâu
Còn đương suy trước, nghĩ sau,
{{số|1170}}Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.
Dòng 1.184:
Phao cho quyến gió rủ mây,
Hãy xem có biết mặt này là ai?
{{số|1175}}Nàng rằng: Thôi thế thì thôi
Rằng không, thì cũng vâng lời là không
Sở Khanh quắt mắng đùng đùng,
Sấn vào, vừa rắp thị hùng ra tay,
Nàng rằng: Trời nhé có hay
{{số|1180}}Quyến anh, rủ yến, sự này tại ai ?
Đem người giẩy xuống giếng khơi,
Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay
Còn tiên tích việt ở tay,
Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai ?
{{số|1185}}Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương
Phụ tình án đã rõ ràng,
Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo lui.
Dòng 1.201:
{{số|1190}}Nghĩ thân, mà lại ngậm ngùi cho thân.
Tiếc thay trong giá trắng ngần,
Đến phong trần, cũng phong trần như ai
Tẻ vui cũng một kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru
{{số|1195}}Kiếp xưa đã vụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi
Dù sao bình đã vỡ rồi,
Lấy thân mà trả nợ đời cho xong
Vừa tuần nguyệt sáng, gương trong,
{{số|1200}}Tú bà ghé lại thong dong dặn dò:
Dòng 1.279:
Nay hoàng hôn, đã lại mai hôn hoàng.
Lần lần thỏ bạc ác vàng,
{{số|1270}}Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn
Đã cho lấy chữ hồng nhan,
Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân
Đã đày vào kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi
{{số|1275}}Khách du bỗng có một người,
Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương.
Dòng 1.320:
Buồng the phải buổi thong dong,
{{số|1310}}Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa.
Rõ màu trong ngọc trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
Sinh càng tỏ nét càng khen,
Dòng 1.330:
Lòng còn gửi áng mây Vàng.
{{số|1320}}Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay.
Rằng: Sao nói lạ lùng thay
Cành kia chẳng phải cỗi này mà ra ?
Nàng càng ủ đột thu ba,
Dòng 1.370:
Thương sao cho vẹn thì thương.
{{số|1360}}Tính sao cho vẹn mọi đường xin vâng.
Sinh rằng: Hay nói đè chừng
Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao?
Đường xa chớ ngại Ngô Lào,
Dòng 1.430:
Một là cứ phép gia hình,
{{số|1420}}Một là lại cứ lầu xanh phó về.
Nàng rằng: đã quyết một bề
Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần.
Đục trong thân cũng là thân.
Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình
{{số|1425}}Dạy rằng: Cứ phép gia hình
Ba cây chập lại một cành mẫu đơn.
Phận đành chi dám kêu oan,
Dòng 1.442:
Nghĩ tình chàng Thúc mà thương,
Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa.
Khóc rằng: Oan khốc vì ta
Có nghe lời trước chẳng đà lụy sau.
{{số|1435}}Cạn lòng chẳng biết nghĩ sâu.
Dòng 1.460:
Sinh rằng: Chút phận bọt bèo,
{{số|1450}}Theo đòi vả cũng ít nhiều bút nghiên.
Cười rằng: đã thế thì nên
Mộc già hãy thử một thiên trình nghề.
Nàng vâng cất bút tay đề,
Tiên hoa trình trước án phê xem tường.
{{số|1455}}Khen rằng: Giá đáng Thịnh đường
Tài này sắc ấy nghìn vàng chưa cân
Thật là tài tử giai nhân,
Châu Trần còn có Châu Trần nào hơn?
Dòng 2.317:
Cũng sai lệnh tiễn đem tin rước mời.
Thệ sư kể hết mọi lời,
Lòng lòng cũng giận, người người chấp uy
Đạo trời báo phục chỉn ghê,
{{số|2310}}Khéo thay
Quân trung gươm lớn áo dài,
Vệ trong thị lập, cơ ngoài song phi.
Dòng 2.341:
{{số|2330}}Tại ai, há dám phụ lòng cố nhân?
Gấm trăm cuốn bạc nghìn cân,
Tạ lòng dễ xứng, báo ân gọi là
Vợ chàng quỷ quái tinh ma,
Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau
{{số|2335}}Kiến bò miệng chén chưa lâu,
Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa.
Dòng 2.361:
{{số|2350}}Nửa phần khiếp sợ, nửa phần mừng vui.
Nàng rằng: Xin hãy dốn ngôi,
Xem cho rõ mặt, biết tôi báo thù
Kíp truyền chư tướng hiến phù,
Lại đem các tích phạm tù hậu tra.
Dòng 2.371:
{{số|2360}}Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan?
Dễ dàng là thói hồng nhan,
Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều
Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu,
Khấu đầu dưới trướng, liệu điều kêu ca.
Dòng 2.401:
{{số|2390}}Ai ai trông thấy hồn kinh phách rời.
Cho hay muôn sự tại trời,
Phụ người, chẳng bõ khi người phụ ta
Mấy người bạc ác tinh ma,
Mình làm mình chịu kêu mà ai thương.
Dòng 2.411:
{{số|2400}}Cố nhân đã dễ mấy khi bàn hoàn.
Rồi đây bèo hợp mây tan,
Biết đâu hạc nội mây ngàn là đâu
Sư rằng: Cũng chẳng bao lâu,
Trong năm năm lại gặp nhau đó mà.
Dòng 2.431:
{{số|2420}}Bể oan dường đã vơi vơi cạnh lòng.
Tạ ân lạy trước Từ công:
Chút thân bồ liễu nào mong có rày
Trộm nhờ sấm sét ra tay,
Tấc riêng như cất gánh đầy đổ đi
{{số|2425}}Chạm xương chép dạ xiết chi,
Dễ đem gan óc đền nghì trời mây
Từ rằng: Quốc sĩ xưa nay,
Chọn người tri kỷ một ngày được chăng?
Anh hùng tiếng đã gọi rằng,
{{số|2430}}Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha
Huống chi việc cũng việc nhà,
Lọ là thâm tạ mới là tri ân.
Dòng 2.455:
Huyện thành đạp đổ năm tòa cõi nam.
{{số|2445}}Phong trần mài một lưỡi gươm,
Những loài giá áo túi cơm sá gì
Nghênh ngang một cõi biên thùy,
Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương
Trước cờ ai dám tranh cường,
{{số|2450}}Năm năm hùng cứ một phương hải tần.
Dòng 2.579:
Dở say lại ép cung đàn nhặt tâu.
Một cung gió thảm mưa sầu,
{{số|2570}}Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay
Ve ngâm vượn hót nào tày,
Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu.
Hỏi rằng: Này khúc ở đâu ?
Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay
{{số|2575}}Thưa rằng: Bạc mệnh khúc này,
Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ.
Cung cầm lựa những ngày xưa,
Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây
Nghe càng đắm ngắm càng say,
{{số|2580}}Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình
Dạy rằng: Hương lửa ba sinh,
Dây loan xin nối cầm lành cho ai.
Dòng 2.597:
Tơ lòng đã dứt dây đàn Tiểu Lân.
Rộng thương còn mảnh hồng quần,
Hơi tàn được thấy gốc phần là may
Hạ công chén đã quá say,
{{số|2590}}Hồ công đến lúc rạng ngày nhớ ra.
Dòng 2.608:
Lệnh quan ai dám cãi lời,
Ép tình mới gán cho người thổ quan.
Ông tơ thực nhẽ đa đoan
{{số|2600}}Xe tơ sao khéo vơ quàng vơ xiên ?
Kiệu hoa áp thẳng xuống thuyền,
Dòng 2.615:
Trăm phần nào có phần nào phần tươi ?
{{số|2605}}Đành thân cát lấp sóng vùi,
Cướp công cha mẹ thiệt đời thông minh
Chân trời mặt bể lênh đênh,
Nắm xương biết gởi tử sinh chốn nào,
Duyên đâu ai dứt tơ đào,
{{số|2610}}Nợ đâu ai đã dắt vào tận tay
Thân sao thân đến thế này ?
Còn ngày nào cũng dư ngày ấy thôi
Đã không biết sống là vui,
Tấm thân nào biết thiệt thòi là thương
{{số|2615}}Một mình cay đắng trăm đường,
Thôi thì nát ngọc tan vàng thì thôi
Mảnh trăng đã gác non đoài,
Một mình luống những đứng ngồi chưa xong.
Dòng 2.631:
{{số|2620}}Hỏi ra mới biết rằng sông Tiền Đường.
Nhớ lời thần mộng rõ ràng,
Này thôi hết kiếp đoạn trường là đây
Đạm Tiên nàng nhé có hay
Hẹn ta thì đợi dưới này rước ta.
{{số|2625}}Dưới đèn sẵn bức tiên hoa,
Dòng 2.643:
Mặt nào còn đứng ở trong cõi đời ?
Thôi thì một thác cho rồi,
Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông
{{số|2635}}Trông vời con nước mênh mông,
Đem mình gieo xuống giữa dòng Trường Giang.
Thổ quan theo vớt vội vàng,
Thời đà đắm ngọc chìm hương mất rồi
Thương thay cũng một kiếp người,
{{số|2640}}Hại thay mang lấy sắc tài làm chi
Những là oan khổ lưu ly,
Chờ cho hết kiếp còn gì là thân
Mười lăm năm bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách hồng quần thử soi
{{số|2645}}Đời người đến thế thì thôi,
Trong cơ âm cực dương hồi khốn hay.
Mấy người hiếu nghĩa xưa nay,
Trời làm chi đến lâu ngày càng thương
Giác Duyên từ tiết giã màng,
{{số|2650}}Đeo bầu quảy níp rộng đường vân du.
Dòng 2.947:
Lửa hương biết có kiếp này nữa thôi ?
Bình bồng còn chút xa xôi,
Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an
Rắp mong treo ấn từ quan,
{{số|2940}}Mấy sông cũng lội mấy ngàn cũng pha.
Dòng 3.079:
Cũng là máu chảy ruột mềm chớ sao ?
Những là rày ước mai ao,
{{số|3070}}Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình
Bây giờ gương vỡ lại lành,
Khuôn thiêng lừa lọc đã dành có nơi.
Dòng 3.091:
{{số|3080}}Xét mình dãi gió dầu mưa đã nhiều.
Nói càng hổ thẹn trăm chiều,
Thà cho ngọn nước thủy triều chảy xuôi
Chàng rằng: Nói cũng lạ đời,
Dẫu lòng kia vậy còn lời ấy sao ?
{{số|3085}}Một lời đã trót thâm giao,
Dưới dày có đất trên cao có trời
Dẫu rằng vật đổi sao dời,
Tử sinh phải giữ lấy lời tử sinh
Duyên kia có phụ chi tình,
{{số|3090}}Mà toan sẻ gánh chung tình làm hai ?
Dòng 3.113:
Đã xong thân thế còn toan nỗi nào ?
Nghĩ mình chẳng hổ mình sao,
Dám đem trần cấu dự vào bố kinh
{{số|3105}}Đã hay chàng nặng vì tình,
Trông hoa đèn chẳng thẹn mình lắm ru
Từ rày khép cửa phòng thu,
Chẳng tu thì cũng như tu mới là
Chàng dù nghĩ đến tình xa,
{{số|3110}}Đem tình cầm sắt đổi ra cầm cờ.
Nói chi kết tóc xe tơ,
Đã buồn cả ruột mà dơ cả đời
Chàng rằng: Khéo nói nên lời,
Mà trong lẽ phải có người có ta
{{số|3115}}Xưa nay trong đạo đàn bà,
Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường,
Dòng 3.135:
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
{{số|3125}}Có điều chi nữa mà ngờ,
Khách qua đường để hững hờ chàng Tiêu
Nghe chàng nói đã hết điều,
Hai thân thì cũng quyết theo một bài.
Dòng 3.147:
Bâng khuâng duyên mới ngậm ngùi tình xưa.
Những từ sen ngó đào tơ,
Mười lăm năm mới bây giờ là đây
Tình duyên ấy hợp tan này,
{{số|3140}}Bi hoan mấy nỗi đêm chầy trăng cao.
Dòng 3.155:
Hoa xưa ong cũ mấy phân chung tình.
{{số|3145}}Nàng rằng: Phận thiếp đã đành,
Có làm chi nữa cái mình bỏ đi
Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi,
Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may.
Riêng lòng đã thẹn lắm thay,
{{số|3150}}Cũng đà mặt dạn mày dày khó coi
Những như âu yếm vành ngoài,
Còn toan mở mặt với người cho qua.
Dòng 3.165:
Vớt hương dưới đất bẻ hoa cuối mùa.
{{số|3155}}Khéo là giở nhuốc bày trò,
Còn tình đâu nữa là thù đấy thôi
Người yêu ta xấu với người,
Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau
Cửa nhà dù tính về sau,
{{số|3160}}Thì còn em đó lọ cầu chị đây.
Chữ trinh còn một chút này,
Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan
Còn nhiều ân ái chan chan,
Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi ?
Dòng 3.177:
Bỗng không cá nước chim trời lỡ nhau.
Xót người lưu lạc bấy lâu,
Tưởng thề thốt nặng nên đau đớn nhiều
Thương nhau sinh tử đã liều,
{{số|3170}}Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình.
Dòng 3.183:
Nghĩ rằng chưa thoát khỏi vành ái ân.
Gương trong chẳng chút bụi trần,
Một lời quyết hẳn muôn phần kính thêm
{{số|3175}}Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa ?
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm
Nghe lời sửa áo cài trâm,
{{số|3180}}Khấu đầu lạy tạ cao thâm nghìn trùng:
Dòng 3.193:
Là nhờ quân tử khác lòng người ta.
Mấy lời tâm phúc ruột rà,
Tương tri dường ấy mới là tương tri
{{số|3185}}Chở che đùm bọc thiếu chi,
Trăm năm danh tiết cũng vì đêm nay
Thoắt thôi tay lại cầm tay,
Càng yêu vì nết càng say vì tình.
Dòng 3.203:
Thong dong lại hỏi ngón đàn ngày xưa.
Nàng rằng: Vì mấy đường tơ,
Lầm người cho đến bây giờ mới thôi
{{số|3195}}Ăn năn thì sự đã rồi
Nể lòng người cũ vâng lời một phen.
Phím đàn dìu dặt tay tiên,
Dòng 3.213:
ấy hồn Thục đế hay mình đỗ quyên?
Trong sao châu nhỏ duềnh quyên,
Ấm sao hạt ngọc Lam điền mới đông
{{số|3205}}Lọt tai nghe suốt năm cung,
Tiếng nào là chẳng não nùng xôn xao.
Dòng 3.221:
{{số|3210}}Hay là khổ tận đến ngày cam lai ?
Nàng rằng: Ví chút nghề chơi,
Đoạn trường tiếng ấy hại người bấy lâu
Một phen tri kỷ cùng nhau,
Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa.
|