Ê-xê-chi-ên/19
Bài ca thương của Ê-xê-chi-ên về các quan-trưởng Y-sơ-ra-ên
191 Vậy ngươi hãy đọc bài ca thương về các quan-trưởng Y-sơ-ra-ên, 2 mà rằng:
Mẹ người xưa kia là thể nào? Là sư-tử cái nằm giữa những sư-tử đực; nuôi-nấng con nó giữa những sư-tử con. 3 Nuôi-nấng một con trong các con nó, trở nên một sư-tử tơ; tập bắt mồi, và nuốt người ta. 4 Các dân nghe tiếng về nó; nó bị bắt trong hầm; sau khi đã đặt móc nơi hàm, các nước điệu nó sang đất Ê-díp-tô. 5 Khi sư-tử cái đợi-chờ đã lâu, và sự trông-cậy mình đã mất, bèn lấy một con khác và nuôi nên một sư-tử tơ. 6 Nó đi lại giữa những sư-tử, trở nên một sư-tử tơ; tập bắt mồi, và nuốt người ta. 7 Nó biết cung-đền chúng nó, và hủy-phá các thành; đất nầy cùng mọi vật trong nó đều bị hoang-vu, vì tiếng gầm của nó. 8 Các nước ở mọi miền chung-quanh bày hàng ra nghịch cùng nó, bủa lưới trên nó; nó bị bắt trong hầm. 9 Lấy móc móc hàm và nhốt nó vào cũi, rồi điệu đến nơi vua nước Ba-by-lôn; dắt nó vào nơi đồn-lũy, hầu cho tiếng nó không vang ra nữa trên núi Y-sơ-ra-ên.
10 Mẹ ngươi như một cây nho, trong máu ngươi, trồng nơi mé nước. Trịu những trái và nhành, nhờ có nhiều nước. 11 Nó mang những nhành mạnh-mẽ, trở nên gậy của kẻ cai-trị. Thân nó cao quá các nhành sum-sê; làm cho thấy được vì nó cao, và vì nó có nhiều nhánh. 12 Nhưng nó đã bị nhổ bởi cơn giận, và bị quăng nơi đất. Gió đông đã làm khô trái nó; những nhánh mạnh-mẽ của nó đã bị bẻ ra và khô; lửa đã nuốt nó đi! 13 Bây giờ nó bị trồng nơi đồng-vắng, trong đất khô và khát. 14 Lửa đã ra từ các nhành của nó, và đã nuốt trái nó, đến nỗi không còn có nhành mạnh-mẽ nữa, để làm gậy mà cai-trị. Ấy là bài ca thương, về sau sẽ lấy làm bài ca thương.