xưa hai tay hai gươm, hò-hét trên mặt thành, hôm nay đã hóa ra người thiên cổ!
Bấy giờ vì kính-trọng cái chết của Tổng-đốc họ Hoàng các quan nhiều ông có câu đối phúng, nghe như triều-đình cũng có một câu.
Soạn giả chỉ nhớ vài câu, lược dịch ra đây:
« Bạn ta không chết đâu, bốn bể chín châu dồn nggĩa-khái;
« Đất này chạnh nhớ tới, mười năm hai lượt khóc anh-hùng[1]
Hai câu này nguyên Hán-văn của ông Bùi-dị như vầy:
« Bất tử cố-nhân, tứ hải cựu châu văn nghĩa-khái;
« Hữu hoài ngô-thổ, thập niên lưỡng-độ khấp anh-hùng »
⁂
« Ông không chịu sốg liều, chẳng thẹn mười năm người nghĩa-liệt.
« Tôi những dài than thở, sao đây sáu tỉnh góc giang-son,[2]
Hai câu này nguyên Hán văn của ông Nguyễn-chính như vầy:
« Quân năng bất cẩu sinh, ưng vô-quý thập niên tiền nghĩa liệt,
« Ngã diệc trường thán tức: như chi-hà lục châu thử giang-sơn ».
Sau đó, Ba-giai có làm một bài lục-bát gọi là Hà-thành chính-khí-ca,» kỷ-thuật sơ qua về việc Hà-nội thất-thủ, và