Trang:Nhung tran do mau hoi nguoi Phap moi sang ta den ngay nay 3.pdf/9

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
41
nhưng tran do mau hoi ngươi phap sang ta den ngay nay

thể đi được. Như vậy, nước Nam thật không thể tin cậy, nước Pháp cần phải dùng cách mà bênh-vực quyền-lợi của người Pháp.

Trước khi viết bức thư đó, Thống-đốc Le Myre de Vilers đã gửi thư về Pháp xin dùng võ-lực mà đánh đất Bắc-kỳ. Trong khi viết bức thư đó, hải-quân đại-tá Henri-Rivière đã theo lệnh súy-phủ sắp-sửa binh thuyền kéo ra Hà-nội.

Ngoài thì địch-quốc ròm-nom, trong thì nhân-dân không chịu hết lòng với nhà Vua, ở vào giữa tình-hình treo-leo như vậy, Hà-nội là nơi trọng-yếu của Bắc-kỳ, tất-nhiên phải chịu trước những sự nguy-biến sẽ xẩy ra ở trong xứ ấy. Thế thì cái chức Hà-ninh tổng-đốc, càng to-lớn, lại càng khó-khăn, nó đã dồn cho người ta vào chỗ « không chịu nhục thì phải chết »! Từ khi từ biệt triều-đình trở ra đất Bắc, Hoàng-diệu, cũng biết như vậy, nhưng mà vẫn coi như không. bởi vì theo ý ông, trong cơn nhà-nước nguy-nan, sỹ-phu có lương tâm, không nên nghĩ đến sự sống-thác.

Sau khi ra tới Hà-nội, Hoàng-diệu bên ngoài vẫn giao-thiệp với người Pháp bằng cách ôn-hòa, bên trong thì cứ xửa-đắp thành-trì, dự-bị khí-giới, và mộ thêm quân lính.

Chừng độ vài tháng, trong thành Hà-nội đã có hơn ba nghìn quân, và hơn ba trăm dũng-sĩ, Hoàng-diệu giao cho một viên Phó-bảng võ tên là Long cùng mấy viên cử-nhân võ, luyện-tập binh-pháp và các võ-nghệ. Chỉ trong mấy tháng, ba nghìn quân đó đã thành những đội tinh-binh, ba trăm dũng-sỹ đều trở lên những lính cảm-tử, binh-uy Hà-nội phấn-khởi hơn trước nhiều lắm.