Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/12

Trang này cần phải được hiệu đính.
14
 

Vũ-đế nhà Triệu trở xuống tới năm đầu Chiêu-Hoàng nhà Lý. Vua Nhân-Tông triều ta (Hậu-Lê) lại truyền quan Tu-sử Phan-Phu-Tiên chép nối từ đời Trần Thái-Tông trở xuống tới hồi người Minh trở về nước. Đều gọi là Đại-Việt-Sử-Ký. Rồi đó sự tích các đời, mới rõ-ràng đáng để làm gương. Văn-Hưu là tay bút lớn đời Trần! Phu-Tiên là bậc lão-thành triều Thánh! Đều vâng chiếu chép về sử của nước mình. Rộng tìm các sử sót lại, góp-họp thành sách. Khiến cho kẻ xem đến đời sau, không còn gì đáng ân-hận, thì được... Nhưng biên-ghi còn có chỗ chưa đủ; nghĩa-lệ còn có chỗ chưa hợp; văn chương còn có chỗ chưa xuôi... Người đọc không thể không bực mình được! Riêng có bộ Việt-Sử-Cương-Mục của Hồ-Tông-Thốc làm ra thì chép việc thận-trọng mà có phép; bình việc thiết-đáng mà không thừa; có lẽ cũng đã khá... Thế nhưng sau cơn binh-lửa, sách ấy không còn truyền. Cho hay việc làm nên là rất khó-khăn: Chừng như còn phải có chờ-đợi...

Hoàng-Thượng ta trung-hưng, sùng nho, trọng đạo, sửa điển, xét văn... Khoảng niên-hiệu Quang-Thuận, mới hạ-chiếu tìm các dã-sử, cùng các truyện-ký xưa, nay, mà các nhà còn cất giấu được. Hết thẩy truyền cho tâu lên, để phòng khi tham-khảo đến. Lại sai các nho-thần bàn-bạc biên-sắp. Tôi hồi trước ở Sử-Viện từng